Những chuyện ngớ ngẩn
Thiền Sư Bảo Thành
Hồi nhỏ, mỗi khi học đạo, tôi thường ngồi im lặng hàng giờ để nghe Tổ kể những
chuyện thật là dài. Có nhiều chuyện dài như cuộc đời mà chẳng có hồi kết thúc.
Lúc đầu tôi nghe Tổ kể chuyện, trong lòng thật thích thú làm sao. Mỗi một câu
chuyện tôi nghe, như chắp thêm cho tôi đôi cánh, bay mãi vào nhiều cảnh giới rất kỳ
diệu. Tôi thầm mơ ước sẽ ở bên Tổ mãi mãi để được nghe kể chuyện. Giờ kể chuyện
chưa tới, tôi đã đến với tâm trạng sẵn sàng. Những lần như vậy, Tổ chỉ nhìn tôi với
nụ cười nhân ái rồi bắt đầu ngay vào những chuyện thật ly kỳ và hấp dẫn. Thế là biết
bao nhiêu chuyến phưu lưu lại đến và tôi, cứ như đằng vân mãi lên tận cõi trời cao
mênh mông vô tận.
Thường thì tuổi thơ ấu không dễ dàng qua đi nhanh chóng, nhưng khi đến hồi, nó
nhất định cũng phải nhường chỗ cho cái tuổi bập bẹ học khôn tới. Cuộc đời có những
đổi thay mà đôi khi chính ta cũng không thể nhận ra được nó. Chẳng hạn khi cái tuổi
khôn của tôi khi mới bắt đầu đến, ngay tức khắc tôi cứ khăng khăng là tôi đã khôn
lắm rồi. Đấy, từ chỗ cho mình là đã khôn nên tôi bắt đầu sinh tật và những dị tật này
đã làm tôi đổi thay. Tuy vậy, lúc đó, tôi không hề cho là mình đã đổi thay mà chỉ khư
khư cho rằng mọi vật chung quanh thay đổi chứ mình vẫn trước sau như một. Và vì
thế, những chuyện của Tổ khi xưa tôi cho là kỳ diệu, nay hoàn toàn trở thành những
chuyện thật là ngớ ngẩn. Từ đó, mỗi khi Tổ kể chuyện, trong đầu tôi liền bật ra một
tư tưởng chống đối lại với những chuyện của Tổ. Nhiều lúc tôi muốn giải bầy với Tổ
để Tổ biết về những chuyện ngớ ngẩn đó hầu ngưng đừng kể cho tôi nghe nữa,
nhưng vì kính trọng nên tôi cứ ôm hoài trong lòng mà chẳng hề có cơ hội để thố lộ
tâm tư. Thế là càng ngày tôi càng tìm cách tránh xa Tổ và chẳng bao giờ còn tìm
được những giây phút thần tiên như thủa thơ ấu xưa.
Chuyện duyên số thật khó mà giải thích. Không tin là có duyên số nhưng rồi cũng
phải tin. Tuy tin là có duyên số mà nào ai có thể giải bày cho tỏ tường. Thế nên nhiều
người dần đã bị luẩn quẩn trong sự suy diễn đó. Có phải chăng khi tới số mới thông
hiểu hay vượt lên trên được duyên số hay mới không còn luẩn quẩn. Thực ra, chuyện
gì cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân phát khởi chính từ trong lòng của mỗi người.
Duyên số của tôi là được nghe những chuyện ngớ ngẩn của Tổ.
-
Tổ kể rằng có anh kia duyên số thật lôi thôi. Ai không gặp, gặp ngay người bạn thânchỉ đường đi đến niết bàn. Mãi đến một kiếp kia anh ta mới diện kiến được Phật. Khidiện kiến Phật, anh ta liền than phiền với Phật là bạn của anh ta đã chỉ sai đường nêncứ đi lạc hoài.Nghe tới đó, Phật liền hỏi: “bây giờ con đang ở đâu?” Anh ta thưa rằng: “con đang ởniết bàn, nhưng bạn của con đã chỉ sai đường nên con cứ đi lạc hoài”.Phật lại hỏi: “hiện giờ con đang ở đâu?” Anh ta lập lại: “con đang ở niết bàn, thếnhưng bạn của con đã chỉ sai đường nên con cứ lạc hoài”.Đến đây, Phật hỏi lại lần thứ ba: “hiện giờ con đang ở đâu?” Anh ta khẳng định:“thưa Phật, con đang ở niết bàn thế nhưng bạn của con đã chỉ sai đường nên hàngbao kiếp qua con cứ lạc hoài”.Phật giang rộng vòng tay nhân ái dìu dắt anh lên tòa sen và nói: “đúng vậy, bạn củacon đã chỉ sai đường để con lạc vào cõi niết bàn mà diện kiến ta”.An trú trên toà sen không biết bao nhiêu kiếp, một thời Đức Phật nói với anh ta rằng:“này người kia, ta không phải là Phật, ta chỉ là ảo giác do sự khát khao của ngươi tạothành mà thôi”.Anh ta rùng mình kinh hãi hỏi: “Phật dạy con điều gì?”Phật lại phán: “ ta chỉ là ảo giác của ngươi thôi?”Anh ta hoảng hốt thất kinh nói lớn: “ con đã nói với Phật, bạn của con đã chỉ saiđường, nên bao kiếp qua con cứ đi lạc hoài, Ngài đã không tin lời của con?”Nhảy vội xuống tòa sen, anh ta lần về lối xưa tìm gặp người bạn cũ để vạch mặt anhta ra cho mọi người cùng thấy. Bấy lâu nay, ngồi trên tòa sen hư huyễn chiêm bái đứcphật ảo giác, tứ chi không thường hoạt động, đi mới vài canh giờ đầu gối đã rụng rời,nhưng ý chí làm sáng tỏ sự thật quá mạnh nên anh ta cứ đi, đi mãi về chốn xưa.Một hôm anh ta đã trở về gần thôn cũ. Nhìn thấy mái nhà tranh lấp lửng bên đồi, anhta gắng sức chạy thật nhanh, sức đã kiệt phần vì đường dài và thức ăn thức uốngkhông có, vấp vào hòn đá, anh té bổ nhào xuống giữa đường. Máu từ bàn chân chảylên đụn cỏ héo khô bao ngày, đụn cỏ liền xanh tươi trở lại. Dựt bật người lại đằngsau, té nhoài xuống đất, chán toát mồ hôi, hoảng hốt trước đụn cỏ ma quái kia. Tronggiây phút kinh hoàng đó, anh ta chợt hỏi: “ sao ta lại tin ông “GIẢ PHẬT” để rồi mạtsát người bạn của ta?”Chuyện Tổ kể cho tôi nghe, chẳng biết nó xuất xứ từ nơi đâu; nói là chuyện cổ tíchthì hoàn toàn không đúng, nhưng lại phảng phất nhiều ý tứ thật rất cổ. Nếu phủ nhậnkhông phải là chuyện thời nay thì cũng không đúng bởi ý tứ của chúng thật rất mới.Chẳng hạn như câu chuyện ngớ ngẩn trên, chắc là chưa ai nghe qua bao giờ. Nghe rồiai mà không nhận xét đó là câu chuyện ngớ ngẩn, huống hồ chi là khi tôi mới vào độtuổi vừa bập bẹ học khôn.Những tháng ngày qua, nhiều chuyện xảy ra, tôi lại có cơ hội thèm nghe lại nhữngcâu chuyện ngớ ngẩn của Tổ. Và thế là chúng cứ y như từ trên trời tuôn xuống. Lầnnày tôi lắng tâm nghe cho thật kỹ. Những câu chuyện ngớ ngẩn của Tổ đã làm chotôi ngẩn ngơ cả người. Hai giòng lệ cứ tuôn mãi, vì cho mãi đến tận bây giờ, tôi mớingộ ra được những câu chuyện năm xưa. Xưa tôi cho là ngớ ngẩn thì nay đã thànhnhững câu chuyện làm cho tôi ngẩn ngơ quên hết phiền muộn.Hy vọng những câu chuyện ngớ ngẩn của Tổ cũng sẽ làm cho những ai có nhân duyên phải ngẩn ngơtrước ngưỡng cửa của Chân Như